(024) 6683 2266 - (028) 3888 2266 | ĐIỂM BÁN
Đề tài Viện Hàn Lâm Khoa Học Công Nghệ
Men theo khu nhà tập thể trường Trung cấp Luật tổng hợp Đồng Hới, TP. Đồng Hới, Quảng Bình, tôi tìm gặp chị Lã Thị Thu trong một căn phòng nội trú nhỏ độ 11, 12m2, nơi mà chị đang ở chung cùng một chị đồng nghiệp nữa. Người phụ nữ ấy mang ra một tập ảnh của chồng và con để kể cho tôi nghe những câu chuyện dài vô tận, chị gọi đó lẽ sống của cuộc đời. Đôi mắt, khóe miệng luôn ánh lên niềm vui, ít ai biết rằng hai năm qua, chị đã phải chiến đấu từng ngày với căn bệnh ung thư quái ác, dành lại sự sống.
Thay chồng làm trụ cột gia đình
Năm 2010, chị kết hôn cùng chồng sau 4 năm yêu nhau. Đó là một chuyện tình đẹp, nổi tiếng tại phường Bắc Lý, Đồng Hới giữa cô gái Lã Thị Thu vừa tròn 24 tuổi và anh chàng cảnh sát biển điển trai Nguyễn Quốc Huy. “Lấy chồng là cảnh sát biển, tôi chịu thiệt thòi hơn so với những người phụ nữ khác. Sau ngày cưới 1 tháng, anh trở lại đơn vị là lúc tôi hay tin mình có bầu bé đầu tiên. Cha mẹ hai bên nhà cũng già yếu, tôi một mình quán xuyến tất cả mọi việc trong gia đình”.
Chị kể, hai vợ chồng cưới nhau 5 năm, thời gian bên nhau chỉ tính bằng tháng bằng ngày. Đóng quân ở Quảng Nam, mỗi năm anh Quốc Huy được cắt phép một lần, được về độ gần 1 tháng. Năm 2013, 2014, tình hình căng thẳng Biển Đông gia tăng khi Trung Quốc đặt giàn khoan 981 trên thềm lục địa Việt Nam, những người lính biển lại được điều động ra khơi để bảo vệ chủ quyền, lãnh thổ. Anh Nguyễn Quốc Huy bận rộn hơn. “Tình yêu của chúng tôi là những cuộc điện thoại tranh thủ, những tin nhắn yêu thương cuối ngày nơi đầu sóng ngọn gió. Tuy là xa nhưng chưa bao giờ tôi thấy buồn hay tủi thân vì điều đó, thậm chí tôi luôn tự hào về anh. Mọi việc trong gia đình tôi cũng thay anh lo liệu, nội ngoại hai bên đều rất mực thương yêu”
– chị Lã Thị Thu chia sẻ.
Từ ngày lấy chồng đến nay, hai vợ chồng vẫn chưa có nhà, chị ngày ngày làm việc tại phòng quản trị, trường Trung cấp Luật tổng hợp Đồng Hới với mức lượng độ hơn hai triệu một tháng: “Trường biết hoàn cảnh gia đình khó khăn đã tạo điều kiện cho tôi ở lại tại khu nội trú, con cái thì gửi ông bà nội trông nom. Lương hai vợ chồng mỗi tháng cũng chỉ đủ cho con ăn học và phụ giúp cha mẹ già”.
Có lẽ gia đình là niềm hạnh phúc lớn nhất cuộc đời chị, những người thân bên cạnh luôn cảm phục chị, bởi chưa bao giờ thấy chị than vãn nửa lời về cuộc sống, về sự vất vả và cái nghèo.
“Tôi không cho phép mình bỏ cuộc”
Năm 2013, chị Thu hạ sinh bé thứ 2, niềm vui lớn chưa kịp vỡ òa thì các bác sỹ tại địa phương thông báo, sau ca sinh mổ, phát hiện trong người chị có tế bào lạ, cần chuyển lên tuyến trên khám ngay.
“Ban đầu gia đình còn giấu tôi, không cho tôi biết là bệnh gì, tôi một mực không đi, vì vừa mới sinh con xong, con đang rất cần mẹ. Nhưng khi hay tin, các bác sỹ chẩn đoán tôi bị ung thư buồng trứng, tôi đã không còn tin vào tai mình nữa. Con vừa sinh, khát sữa, bản thân thì mắc bệnh ung thư, tôi đã tự hỏi hàng trăm lần rằng tôi sắp chết phải không? Thương con, thương bản thân mình, tôi đã khóc ròng rã”
– Chị Lã Thị Thu kể lại quãng thời gian khó khăn nhất.
Chị ra Hà Nội điều trị theo giấy giới thiệu chuyển tuyến của bệnh viện địa phương, các bác sĩ đưa phác đồ điều trị bao gồm phẫu thuật và hóa trị. Chị kể, đó là những ngày tồi tệ nhất, tinh thần suy sụp, không ăn uống được gì, chị chỉ lẳng lặng nằm khóc. Anh Huy hay tin dữ cũng cắt phép để bắt xe ra ngoài Hà Nội.
Thấy chồng suy sụp không kém nhưng vẫn gắng gượng động viên mình, rồi nghĩ hai đứa con thơ dại sẽ ra sao nếu chính bản thân chị yếu đuối và bỏ cuộc, chị lấy ngay lại tinh thần và mạnh mẽ hơn bao giờ hết : “Tôi xác định rồi, thời gian đối với tôi rất quan trọng, tôi phải kiên trì chữa bệnh vì con tôi còn quá nhỏ, chúng nó cần có mẹ và vì chồng tôi cần yên tâm lên đường để hoàn thành tốt nhiệm vụ với Tổ quốc. Tôi bắt đầu tìm hiểu thông tin về căn bệnh trên sách báo, trên mạng và học cách bảo vệ mình trước sự tấn công của bệnh tật. Tôi được biết là nếu điều trị đúng cách và quan trọng là tinh thần lạc quan, ổn định thì những bệnh nhân như tôi cũng có thể kéo dài được thời gian sống”.
Suốt quá trình điều trị, chị gầy và xanh đi rất nhiều, cơ thể mệt mỏi, chán ăn, đường ruột vì thế cũng kém đi. Lúc này toàn bộ số tiền tích góp bao năm trời của hai vợ chồng, dành để chữa trị bệnh cho chị cũng không đủ, gia đình lại neo người, cha mẹ già đau yếu, chẳng biết vay mượn ai. Cứ mỗi đợt hóa trị, chị lại khăn gói ra ngoài Hà Nội một mình, không gia đình, người thân để đỡ tốn kém.
Biết được hoàn cảnh khó khăn, các nhà hảo tâm cùng các cơ quan báo chí đã vào cuộc giúp đỡ anh chị. Chị Thu mừng rỡ chia sẻ: “Cách đây 4 tháng, có một nhà hảo tâm công tác trong ngành dược đã gửi tặng tôi 10 hộp sản phẩm Tinh Bột Nghệ Tách Tinh Dầu. Sau khi tìm hiểu thông tin về công dụng của sản phẩm, đọc những chia sẻ của các bệnh nhân đã sử dụng và thấy hiệu quả tốt, tôi rất vui và phấn chấn. Tôi dùng liền một ngày 4 thìa trong vòng 3 tháng”. Sau thời gian sử dụng Tinh Bột Nghệ Tách Tinh Dầu VCurmin, chị Lã Thị Thu hiện đã tăng cân và phục hồi sức khỏe. Đến nay chị đã khỏe lên rất nhiều, thèm ăn hơn, hệ tiêu hóa tốt hơn, da dẻ hồng hào. Điều làm chị vui nhất là các vết mổ sinh và phẫu thuật cắt bỏ buồng trứng nhanh liền và mờ hẳn.
“Tôi đã nghe nhiều đến công dụng của Curcumin trong việc hỗ trợ điều trị ung thư nhưng đến khi trực tiếp sử dụng mới thấy nó tốt như thế nào. Hiện tại sức khỏe tôi đã dần đi vào ổn định, tôi cũng bắt đầu trở lại với công việc. Không từ ngữ nào có thể diễn tả được niềm vui của tôi lúc này. Nhờ Tinh Bột Nghệ Tách Tinh Dầu, tôi có thêm niềm tin trong việc điều trị ung thư. Tuy nhiên, gần một tháng nay tôi đã giảm hẳn liều lượng vì điều kiện kinh tế không cho phép”.
Đến đây chị Lã Thị Thu lại im lặng rồi lảng sang một câu chuyện khác.
Trong suốt buổi trò chuyện, có lúc tôi thấy chị quay đi lau vội dòng nước mắt, rồi lại cười và kể tiếp những câu chuyện về tình yêu của hai vợ chồng, về thành tích của chồng trên con tàu 2016, về may mắn khi được tặng sản phẩm Tinh Bột Nghệ Tách Tinh Dầu… Có lẽ chuyến hành trình chiến đấu với căn bệnh của chị Lã Thị Thu còn rất dài và gian nan, nhưng những động lực từ gia đình, xã hội là vô tận sẽ tiếp thêm sức mạnh cho chị, và tôi tin chị sẽ vượt qua…